tịnh phi dương quang
Ngày 18/10, trả lời PV VTC News, lãnh đạo Phòng CSGT Công an tỉnh Tuyên Quang cho biết, đơn vị đã tìm được tài xế xe tải tạt đầu, không chịu nhường đường cho xe cứu thương chở bệnh nhân nguy kịch khiến dư luận bức xúc.. Theo lãnh đạo Phòng CSGT Công an tỉnh Tuyên Quang, sau khi nắm được thông tin chia sẻ trên
Trong hậu trường chụp ảnh quảng bá cho Cá mực hầm mật, Dương Tử bất ngờ đưa hai ngón tay chọt vào mũi của Lý Hiện. Thời gian phim lên sóng, khán giả cho rằng đây chỉ là hành động đùa giỡn của nữ diễn viên nhưng khi lật lại quá khứ, Dương Tử lại bị chỉ trích nặng nề vì cô cũng từng làm như vậy với Đặng Luân hay Ngụy Đại Huân.
1. Điểm ấn tượng của áo khoác đoàn thanh niên tỉnh Quảng Ninh Chất liệu: vải may áo là loại vải bền đẹp, thoát mồ hôi tốt. Chất vải tránh gió tốt, mặc rất ấm áp khi trời lạnh. Đồng phục rất thích hợp cho những người hay vận động và di chuyển nhiều. Chỉ may áo là loại chỉ sợi bền chắc gấp 3-4 lần so với những loại chỉ bình thường khác.
Tổn thương và thoái hóa đốt sống cổ. Tình trạng bệnh mất ngủ: Tình trạng mất ngủ bắt đầu xuất hiện từ cuối năm 2017. Trước đó chú Nghĩa rất dễ ngủ, chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ ngay được. Nhưng khi bắt đầu đến 50 tuổi (2017), bắt đầu có những biểu hiện như thao thức, trằn trọc không ngủ được, đầu óc không nghĩ gì nhưng nằm mãi không vào được giấc.
Tải nhạc chuông Nhạc Trữ tình hay nhất, top 1000 nhac chuong Nhạc Trữ tình mien phi, mới nhất, dành cho tất cả điện thoại Menu NhacChuongMP3
Site De Rencontre 100 Gratuit Jecontacte Com. Tác giả Phong Lộng 风弄 Thể loại Đam mỹ, hiện đại đô thị, ngược tâm, ngược luyến tàn tâm, có H, cường công cường thụ, nhất thụ nhất công, HE. Văn án Đại gia tộc hắc đạo thời trước bị lụi bại, con út của Hà gia là Quân Duyệt ngây thơ khờ dại tùy hứng, từ ngày sinh ra đã được nghìn vạn người nâng trong lòng bàn tay, sau khi mất đi sự bảo hộ của cha và anh trai, phút chốc chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Mà người đã từng là luyến nhân kiêm vệ sĩ – An Nhiên anh tuấn chói mắt, lại dùng thủ đoạn hơn người trở thành tân hắc đạo đế vương. Quân Duyệt mai danh ẩn tích, quyết định chạy trốn quá khứ hiển hách và tình cảm khắc cốt ghi tâm khi xưa. An Nhiên thì ngược lại, phát thông cáo khắp nơi, điều động thủ hạ, phát thệ không cho phép Quân Duyệt trốn thoát. Truy đuổi và bị truy đuổi, Chinh phục và được chinh phục, Một đoạn ái tình cùng hào quang, nửa đoạn ngăn trở trước kia đã chấm dứt thế nhưng, An Nhiên bị cường ngạnh chấp nhất, dùng âm điệu vướng mắc dây dưa mơ hồ, rốt cuộc tiếp tục lún xuống... - Review của bản thân Lại là một bộ ngược luyến, ngược tâm hơi nặng. Đọc truyện này cảm giác ngược hơi dừng lại thì chương sau yên tâm, tim bạn sẽ bị ngược hơn nữa. Cảm giác lớp sau đè lớp trước rất tê tâm liệt phế, cảm giác giống như thụ bị vứt bỏ nhưng lại không phải như vậy. Yêu sao phải khổ tâm và dằn vặt nhau như thế? Ám ảnh mình câu hỏi này mãi không giải đáp được => Bộ này hay và mình cực kì ức chế Thụ không phải văn nhược, thụ đủ hiểu chuyện chỉ là tính tình vô tâm tùy hứng, và ai dưỡng ra, nếu không phải cha và anh trai thì cũng 1 phần công chiều thành tính. Sinh ra trong hắc đạo nhưng gì cũng không biết, thì không chết mới lạ. Tuy nhiên mình vẫn không thể chấp nhận được những gì công làm, anh bảo anh vì người anh yêu tập dần cho cậu ấy sao? Anh đủ khả năng, đủ nghị lực sao không tiếp tục sủng em ấy. Rõ ràng một phần thâm tâm anh có hận nên muốn trả, anh chỉ lấy cớ mà thôi. Anh giận gì, hận gì, tức gì, em ấy cũng đã chịu, đọc rồi nghĩ, anh quả thật quá biến thái thôi! Các nhân vật phụ hùa vào chửi em thụ nhưng theo mình em ấy không sai gì, không biết không có tội, nếu như các người nói sớm điều trong lòng ra, tất cả sẽ không đi đến bước đường này. Các người chỉ đến cùng mới nói, rồi đổ em ấy là ngu xuẩn, mình đến cùng không hiểu ai ngu hơn? Không lẽ không biết tức là ngu? Người chẳng phái thánh, không nói sao biết chứ... Ức chế! Mình ức chế cho em thụ, vốn đã đau khổ lại còn phải gánh thêm mấy cái tội danh, ừ thì không biết có tội của không biết nhưng vầy thì hơi quá!
Truyện Tịnh Phi Dương Quang của tác giả Phong Lộng là đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, gia tộc hắc đạo thời trước bị lụi bại, con út của Hà gia là Quân Duyệt ngây thơ khờ dại tùy hứng, từ ngày sinh ra đã được nghìn vạn người nâng trong lòng bàn tay, sau khi mất đi sự bảo hộ của cha và anh trai, phút chốc chỉ còn lại hai bàn tay người đã từng là luyến nhân kiêm vệ sĩ – An Nhiên anh tuấn chói mắt, lại dùng thủ đoạn hơn người trở thành tân hắc đạo đế vương.
Màn đêm lại dần dần buông đường bắt đầu sáng lên, thành phố từ từ trở nên yêu diễm mỹ lệ, ánh sáng vàng cuối chân trời, vẫn có chút hào quang mơ hồ nhàn nhạt, như ẩn như hiện, tựa như một dải lụa mỏng bao trùm lên người lẽ đi tới một góc phố ngập tràn bóng tối, dải lụa mỏng kia, vẫn bao trùm lấy biết nó sẽ không biến sẽ không khiến cho người ta phải đau, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta ấm áp, nó không có thực thể, chỉ là một loại mông lung tựa như có thể không cần để ý đến sự tồn tại của nó. Nhưng lại không cách nào thực sự không để không đời luôn luôn có một thứ gì đó, mà người ta vĩnh viễn không thể trốn mở cửa phòng, ném chìa khóa lên phòng xép giản đơn nhỏ hẹp như một tổ chim bồ câu, ngoại trừ vẻn vẹn chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm, ngay cả muốn nhét thêm vào một cái ghế cũng không dễ tôi thì cần gì một cái ghế chứ? Nơi này chật chội đến nỗi không thể chứa thêm người khác, nguyên bản chính là chỉ thuộc về giày, nằm lên giường ôm lấy đầu gối, co người lại, tôi biết, tôi sẽ lại bắt đầu lặng lẽ rơi hai nói đàn ông rơi lệ là một sự sỉ nhục, tôi đã từng, rất đồng ý như như, tôi có thể giống anh hai, lớn lên cao lớn như vậy, có bờ vai rộng như vậy, được nhiều ánh mắt tán thưởng ngưỡng mộ đuổi theo như vậy, được nhiều cô gái tươi cười vây quanh, có lẽ, tôi sẽ vĩnh viễn đều cảm thấy rơi lệ, bất quá chỉ là một sự sỉ hai nói đàn ông đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, tôi thực sự đã từng rất đồng ý điều nên anh ấy thực sự đã đổ máu, nghe nói trước khi chết, máu chảy khắp đàn em đưa anh vào bệnh viện, hai tay cũng nhuộm đầy máu, y tá đặt anh lên giường bệnh, trên giường cũng đều là nghĩ cho dù vào thời điểm ấy, anh hai cũng không chảy một giọt nước mắt. Vậy nhất định là phi thường dũng cảm, oanh liệt đến mức khiến cho tất cả chú bác và đám đàn em phải cảm động, bọn họ đã không đi theo nhầm nói cuối cùng giữa anh hai và tôi, rất đơn ấy nói, “Anh thực sự không hiểu.”Lúc đó tôi chưa biết anh sẽ một đi không trở về, chỉ nghe mà không nói lời thực cho dù tôi hiểu, có lẽ cũng sẽ không nói được lời anh lại hiểu được?Anh hai, anh không ở trong cuộc, sao có thể hiểu được?Làm sao hiểu được, em, và An không phải là em không muốn nói, chỉ là em không nói những chuyện mà ngôn ngữ khó có thể biểu đạt, tôi nghĩ trên đời có những từ còn chưa được liệt vào từ điển, nhưng lại khắc rất đau vào lòng người, đến nỗi người biên soạn cũng không chịu nhập vào từ nói không nên lời, tôi lựa chọn rơi không phải là sỉ nhục, chỉ là một loại phương ngôn từ trở nên thiếu sức sống, tôi thực sự hi vọng có cái gì đó, có thể thay tôi chảy xuôi những điểm điểm tích tích đến khi dùng đầu ngón tay chạm đến giọt ẩm ướt trên gương mặt, tôi mới có thể xác định được mình kỳ thực chưa quên muốn quên, lại không muốn quên, thì ra đều còn khắc ghi tất khắc cùng đơn giản, giống như chữ khắc trên mặt đá, có điều chỉ là hai đã từng hỏi An Nhiên, “Chữ nhiên’ trong an nhiên nhập thụy’ phải không?”“Không, chữ nhiên’.” An Nhiên xé xuống một góc nhỏ từ vỏ hộp thuốc lá, viết cho tôi xem, “Nhiên, chữ nhiên’ trong từ nhiên thiêu’.”an nhiên nhập thụy đi vào giấc ngủ bình nhiên thiêu chữ “nhiên” này đồng âm khác nghĩa.Tôi đã hiểu, “Chữ nhiên’ kia có ánh sáng?”“Đúng, chữ nhiên’ kia có ánh sáng.”Tôi trước tôi thật quá ngây chỉ biết ánh sáng, lại quên mất điều kiện tiên quyết để có ánh sáng, là thiêu thiêu, kỳ thực là một loại thiêu Nhiên rất đẹp trai, nếu như tôi là thi sĩ, sẽ không tiếc đem tất cả hình dung từ có trên đời để miêu tả tiếc, tôi không phải thi chỉ biết hai chữ, đẹp trai, dường như đây là đại biểu cho đánh giá của tôi về An Nhiên, chí ít là đại biểu cho đánh giá của tôi về vẻ ngoài của đến tận bây giờ, đọc qua các loại báo chí hình hình thức thức, tôi mới hiểu được, thì ra ca ngợi một người, chỉ dựa vào thị giác, cũng có thể có nhiều thủ pháp như tuấn, điển trai, dáng vẻ bất phàm, phong độ phiên phiên, gợi cảm, tràn đầy lực hấp dẫn…Nhiều lời ca tụng như vậy, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng đó là một vị hoàng tử từ phương xa đến đính ước, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng anh là xuất thân thanh bạch, như cánh chim bay trên bầu trời xa xôi chưa từng lây dính hồng trần, chứ không phải là tân trùm hắc đạo lãnh khốc kia, không phải người ấy, người đã từng xuất hiện trong cuộc đời tôi – An ca ngợi anh đã đứng trên đỉnh cao, nắm trong tay quyền thế sáng chói, làm hoa mắt người trong thiên ngợi anh đi, An Nhiên quyền lực như mặt trời ban ngợi anh, tà mị, có khí chất, trời sinh An đại công tử có khí khái vương không phải là An Nhiên của còn đứng sau lưng tôi bất cứ lúc nào, nhìn tôi chờ xem tôi có muốn ngồi xe đi ra ngoài giải sầu hay còn cầm cuốn sách thật dày, nhíu mày, cố chấp đọc từng câu từng chữ, sau đó quay đầu lại liếc nhìn tôi, mang theo một tia quở trách nói, “Quân Duyệt, khi nào thì cậu mới có thể tu tâm dưỡng tính?”Không phải là người ấy, bắt tôi học thuộc từng chữ Tiếng Anh, khi tôi nhịn không được mà lớn tiếng kháng nghị, An Nhiên lại vươn bàn tay to lớn ra vỗ về người tại sao lại có thể thay đổi nhiều như vốn tưởng rằng ẩn giấu đằng sau tấm mặt nạ là bản tính, sau đó mới phát hiện, đằng sau tấm mặt nạ, chỉ là khuôn vốn tưởng rằng bên dưới khuôn mặt là bản tính, sau đó lại phát hiện, bên dưới khuôn mặt, bất quá chỉ là tâm phế tim phổi.Bên dưới tâm phế là bản tính sao?Không có một ngày, ngươi hiểu ra rằng, phía sau bản tính, còn có một tầng bản tính nhỏ thực sự rất lộn chưa từng dọn dẹp hẳn áo cùng báo chí chất ngổn ngang ở đầu giường, thuận tay rút ra một tờ, cũng có thể nhìn thấy tên Duyệt, cậu trốn không chữ lớn như vậy, in màu đỏ, gai mắt đến dọa mặt báo nào cũng có, mỗi ngày đều có, từ trung tâm phồn hoa đến thành nhỏ xa xôi, tôi ngạc nhiên vì anh nguyện ý tiêu tốn nhiều tiền bạc như vậy, ngày này qua ngày khác, nhắc đi nhắc lại một sự thực không cần phải nhắc tất chứ, An biết tôi trốn không đã hai bàn tay trắng, còn anh, lại sừng sững quân lâm thiên sao có thể trốn?Tôi khóc trong căn phòng nhỏ của đến không còn lại gì, hẳn là sẽ kết cách lâu như vậy, tôi cuối cùng cũng học được cách kiến hảo tựu thu*.*cảm thấy gần đủ thì liền buông tay, phải hiểu rõ chừng mựcKhóc đủ sẽ ngừng lại, không để dấu tích xuất hiện trên mặt vào ngày Lan là một nơi rất yên bình, Sang Đạt là một công ty rất nhỏ, nếu như mang một đôi mắt đỏ hồng đi làm, nhất định sẽ có đồng sự tò mò truy họ sẽ hỏi, “Tiểu Tiêu, cậu khóc sao?”“Tại sao lại khóc?”“Thất tình sao?”“Nhớ nhà sao?”Bọn họ không biết tôi không phải họ Tiêu, bọn họ cũng không biết, tôi đã không còn điểm máu anh hai chảy khắp mặt đất, nhà của tôi cũng đã tan biến thành mây khói đình bá chủ của hắc đạo thường đều như thế, bên ngoài rực rỡ huy hoàng, kỳ thực bất quá là lưu huỳnh hỏa dược, chỉ cần một ngọn lửa rơi xuống, sẽ nổ ra pháo hoa chói lọi kinh sợ thế tôi cho rằng thời kỳ rực rỡ huy hoàng có thể duy trì rất lâu, chí ít có thể tồn tại cả đời này, cho nên ông đem tôi giao cho anh khi lâm chung, ông nói, “Quân Duyệt, đi theo anh hai, nó sẽ chăm sóc con. Đời này kiếp này, các con đều là anh em.”Mẹ đối với người anh trai cùng cha khác mẹ này của tôi lại không hề tin tưởng, trước khi lâm chung, đã để lại cho tôi một lời nói, “Anh em ruột cũng còn có lúc xa cách, huống chi con và Quân Kiệt. Quân Duyệt, đi theo An Nhiên đi, nhà hắn từ đời ông nội đã theo ông con đi tranh đấu thiên hạ, vào sinh ra tử, mấy đời giao tình. An Nhiên nếu có một chút lương tâm, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”Hai người mạnh mẽ, một thư một người là Hà lão đại giang hồ hô mưa gọi gió, một người có cha và ông nội đã từng hô mưa gọi gió – Hà nhị phu nói khi lâm chung của hai người, cuối cùng đều đã sai hai không chăm sóc tôi một đời một kiếp; anh ấy đã chảy tẫn giọt máu cuối cùng, oanh oanh liệt liệt ra Nhiên cũng không chăm sóc tôi, anh đoạt đi tất cả mọi thứ của anh hai, cũng đoạt đi tất cả của tôi, sau đó mua chuộc báo chí, bố cáo thiên hạ, nói sáu chữ Quân Duyệt, cậu trốn không nói khi lâm chung này, quá sai làm rất tốt, cuối cùng cũng không ra khỏi cửa với cặp mắt trong căn phòng nhỏ đi ra, mua bữa sáng bình thường nhất, vừa đi vừa vội vàng nhai nuốt. Đằng trước đằng sau, cảnh tượng đô thị hối hả, dòng chảy tấp nập xô bồ của cuộc sống. Tôi dễ dàng tan hòa vào trong đó, ẩn mình trong biển người mênh mông mờ mịt, ăn bữa sáng của mình, khi đi ngang qua sạp bán báo, ngó qua những tờ báo mới nhất trong ngày đang được bày trên ở công ti dưới lầu đã rất quen thuộc với tôi, khi nhìn thấy tôi lại gật đầu mỉm vừa mới đến nơi này, ông thường dùng biểu tình cổ quái để chăm chú nhìn chủ nhắc nhở về tôi, người này, là một cậu ấy cười chuyển lời lại cho tôi, tôi không để ý chỉ cười rộ mắt già nua lờ mờ kia, thì ra lại sắc bén như vậy, có lực nhìn thấu đến muốn dùng thị lực rất tốt của tôi để đổi lấy cặp mắt vậy, biết đâu, khi lần đầu tiên nghe thấy câu “Chữ nhiên’ trong từ thiêu đốt’” kia, tôi sẽ lùi lại thật xa, lùi thật xa vào trong bóng tối, ẩn giấu thân hình, nín lại hơi thở, cho đến khi tôi quên cái gì là ánh sáng, cái gì là thiêu tiếc, không có biết lên lầu thì chạm mặt ông chủ, liền cùng ông đi xuống cầu chủ nói, “Tiểu Tiêu, tháng sau, cậu bắt đầu qua bên bán hàng đi.”Tôi nói, “Tôi vẫn muốn ở trong công ty trông coi hàng hóa, rèn luyện một chút.”“Đã trải qua rèn luyện tạm ổn rồi.” Ông chủ cười nhìn nhìn tôi, vỗ vai tôi, “Cậu ngoại hình xuất chúng, làm người bán hàng sẽ rất có thành tích.”Tôi không lên tiếng, để ông ấy tự tán dương tự thân thiết mà vỗ lên bả vai như là hai năm trước, điều đó sẽ không có khả năng phát ông ấy trước khi chạm vào tôi, sẽ bị An Nhiên lạnh lùng ngăn khi ông ấy lại gần tôi, sẽ bị anh hai điều tra rõ lai lịch của mười tám đời tổ tông, cho dù tìm không ra tỳ vết gì, cũng sẽ khinh thường mà nói một câu, “Quân Duyệt không thích giao tiếp với những kẻ vớ vẩn.”Nhưng tôi không phải là Hà Quân Duyệt, tôi là Tiểu nên ông ấy có thể biểu đạt thân thiết với tư cách là ông chủ, vậy nên, ông đã hạ quyết định, tôi chỉ đành ngậm hết cầu thang của tầng năm cũ nát, tấm biển công ty treo nghiêng trên cửa sắt đã ở phía cuối hành trầm mặc đi theo sau ông chủ, bước trên hành lang gạch đầy bụi, cân nhắc xem có nên từ chức hay hàng phải tiếp xúc nhiều với người ngoài, tôi không muốn biết quá nhiều người, lại càng không muốn giao tiếp lấy lòng khách với tiền bạc, từ nhỏ tôi đã được học cách sử dụng như thế nào, nhưng chưa từng được học phải làm thế nào để lấy được từ trong tay người không muốn đi đuổi theo từng nhà để chào hàng, nhưng nếu từ chức rồi, thì biết đi đường nào?Tôi suy nghĩ đến có chút nhập thần, tới trước cửa công ty, mới phát hiện ra không lẽ dòng máu đang chảy trong người suy cho cùng vẫn là của cha mẹ, trực giác nguy hiểm của xã hội đen có di truyền đến tôi một chút, thần kinh tôi tựa hồ bị cái gì đó hơi hơi khều một cái, không chút do dự xoay người đến cửa cầu thang, hai người đàn ông xa lạ tươi cười thân thiết lễ phép nghênh đón, “Nhị thiếu gia, An tiên sinh muốn gặp ngài.”Tôi sửng sốt một thoáng, kìm lòng không đậu mà bật một vở kịch cũ đầu đặc sắc gay cấn, đầy hi vọng, quanh co một hồi, đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, làm chấn động lòng người xem, kết cục, lại xưa như trái quay đầu lại, nhìn phía cuối hành lang, ông chủ đã không thấy tung tích, không biết đang ở góc nào đằng sau cánh cửa công ty kinh hoàng run rẩy, hai gã đàn ông xa lạ, đi đằng sau tôi như thú săn.“Nhị thiếu gia, An tiên sinh đang chờ.” Người phía trước lại nói, câu chữ nho nhã lễ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn là người làm việc cho An gia, ngươi gọi ai là thiếu gia?Hà Quân Duyệt, chỉ là nhị thiếu gia của Hà gia, cậu không phải họ tốt tính để mặc cho tôi đánh giá, chờ hai người đồng nghiệp đã tiến sát tới phía sau tôi, mới nhẹ nhàng nói, “Nhị thiếu gia, hà tất phải muốn chúng tôi động thủ, Hà gia quá khứ dù sao cũng có uy tín danh dự, chúng tôi không muốn làm khó dễ cậu.”Hắn thực sự không muốn làm khó, nói xong lời này, lại vẫn cho tôi thời gian ba giây ngắn ngủi để đầu ba giây, hắn nhẹ nhàng bật tay cái “tách”.Hai cổ tay bị một bàn tay xa lạ nắm trụ, bắt chéo sau lưng, tôi bình tĩnh đến bất thang tầng năm, tôi vừa mới từng bước đi lên, bây giờ, lại lảo đảo loạng choạng, từng bước đi dưới lầu, liền bị nhét vào trong một chiếc xe có rèm che bên đường, suốt quá trình xe chạy, tay vẫn bị túm người xa lạ, lạnh lùng nắm Nhiên, tay của tôi rất tôi từng nói, anh sẽ hảo hảo chăm sóc đã từng nói, “Quân Duyệt, cho dù chỉ là một mảnh lá cây rơi xuống, cọ lên người cậu, tôi cũng sẽ đau lòng.”Nhiều năm như vậy, anh đều chỉ lặng lẽ nhìn tôi, điềm ngôn mật ngữ ít đến đáng như vậy, cho nên chỉ vài câu chữ đó, tôi đều ghi nhớ kỹ toàn tới bây giờ, không có lá dù có, anh hẳn là cũng sẽ không còn đau lòng nữa.
Tịnh Phi Dương Quang – Kịch truyền thanh Nguyên tác Phong Lộng Vietsub Nguyệt Cầm Vân & KimSuna Mục lục ~ Dự cáo ~ ~ Kỳ 1 ~ ~ Kỳ 2 ~ ~ Kỳ 3 ~ ~ Kỳ 4 ~ ~ Kỳ 5 ~ ~ Kỳ 6 ~ Bonus Ca khúc chủ đề Tiêu Thất Bất Kiến Dạ Hi Bình Trang Dương Quang Dự Cáo bản kịch cá nhân Giới thiệu sản xuất 『Tổ chế tác Uyên Duyến 』phát hành đam mỹ kịch ◆ 《Tịnh Phi Dương Quang 》 ◆ Loại hình tác phẩm kịch truyền thanh BL ◎STAFF◎ Nguyên tác Phong Lộng Đạo diễn/biên kịch/hậu kỳ Xoa xoa Giám đốc/tuyên truyền Không Liễu 11 Tiêu Dực Đồng Tranh minh họa nguyên gốc Ngân Tích Tranh minh họa PS Tích Dịch ∮ Công Tử Chấn Áp phích Tiên Hoa Đóa Đóa ◎CAST◎ Theo trình tự xuất hiện Hà Quân Duyệt HONEY đoàn kịch Tiễn Đao Hà phụ Hoành Vũ An Nhiên Tử Đoạn Thương đoàn kịch Tiễn Đao Người dẫn Hiểu Đăng Ly Thất Hà mẫu Mai Thấm Tuyết Lâm Tín Phác Phong Bắc vĩ 0,1 độ Trữ Thư Bích Hàn Y Mẫn Nhi Đinh Đinh A Kỳ Đại Quân Cuối cùng cũng đã chắc chắn được việc làm sub cho kịch truyền thanh Tịnh Phi Dương Quang rồi Có lẽ sẽ bắt đầu làm sau khi kết thúc kịch truyền thanh Hoàn Khố nhé Project này coi như là kỷ niệm 1 năm edit hoàn Tịnh Phi vậy, sẽ cập nhật trong thời gian tới nha. ^^
Cùng đọc truyện Tịnh Phi Dương Quang của tác giả Phong Lộng tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, HEEdit Nguyệt Cầm VânHà Quân Duyệt là con trai út của Hà gia, một gia tộc hắc đạo bụi bại. Từ lúc sinh ra đã được nghìn vạn người nâng trong bàn tay, nhận hết sủng ái nhân gian. Nhưng sau khi mất đi sự bảo hộ của cha và anh trai thì chỉ còn lại hai bàn tay người từng là luyến nhân - An Nhiên mang gương mặt anh tuấn cùng thủ đoạn hơn người đã trở thành tân hắc đạo đế Diệp chạy trốn để quên đi quá khứ và đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm còn An Nhiên lại ngược lại, phát thông báo khắp nơi không cho phép Quân Diệp chạy trốn.
tịnh phi dương quang